NHÁNH LAN RỪNG
Một nhành Lan rừng nhiều
năm ấp ủ
Đã nhạt dần thành màu nắng
thu phai
Tôi nâng niu chăm sóc
từng ngày
Trong sương sớm tối về,
chiều muộn
Yêu nhành Lan như tình em
trong trắng
Thường thì thầm “anh chỉ
có em thôi”
Trước nhành lan tôi
thường nói một lời:
“Chờ anh nhé chiều anh về
tương hội”
Những buổi sáng mù sương
nắng vội
Tôi đưa tay nâng nhẹ cánh
Lan rừng:
“Em mãi là một màu tím
thủy chung
Anh lưu giữ vào tim anh
mãi mãi”
Đâu ai biết tôi đường dài
gió bụi
Bao nắng mưa làm thay sắc
nhành Lan
Tôi ngập ngừng nghe gió
hạ sang
Nghe mông ước trong lòng tôi
vỡ rạng
Và từ đây trời chiều
không có nắng
Mưa triền miên đường vắng
ngập tràn
Lũ cuốn trôi mất bóng
nhành Lan
Tôi lặng bước… trời đang
mưa nặng hạt…
Ngọc Duy Thanh
3/6/2013
bài thơ của bạn thật hay
Trả lờiXóa