Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

VỌNG BUỒN SƯƠNG ĐÊM


VỌNG BUN ĐÊM SƯƠNG

Mơ màng nguyệt khuất cõi trời sâu
Phủ trắng mờ sương bạc võng lầu
Lạc lõng bao chiều mây kiếm mỏi
Mơ hồ vạn nỗi gió tìm đâu
Hồn rơi mng sóng chìm chân nhn
Phách lạc cung đàn vãn bn Ngâu
Vẳng tiếng tơ bun trăng cũng nghn
Đìu hiu nhuộm tím cả cung su


Nguyên Thanh
27/12/2014

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

VỌNG BUỒN ĐÊM SƯƠNG




VỌNG BUỒN ĐÊM SƯƠNG


Bao đêm sương lạnh mãi chìm sâu
Hoang vắng đùn quanh phủ nhịp cầu
Hoa Tuyết đượm buồn che mắt biết
Điệu đàn rơi nhịp mấy canh thâu
Hồn rơi mấy nỗi tìm đâu thấy
Nắng tắt bên đồi biệt vó câu
Vọng tiếng tơ buồn trăng cũng nghẹn
Uống say hết cả mấy cung sầu

Nguyên Thanh
27/12/2014

NGHÌN TRÙNG XA XĂM




NGHÌN TRÙNG XA XĂM


Nghe tiếng vọng xa về rất khẻ
Giữa trùng dương gió bạt mây ngàn
Như gọi vào tiềm thức thu sang
Nghe rưng rức điệu buồn lẻ bạn


Những ngày qua ta quên gió nắng
Quên hẳn mình kiếp gió đưa trăng
Đã chìm sâu như giấc vĩnh hằng
Nên đành để trăng buồn lẳng lặng


Ta sẽ về qua vùng tuyết trắng
Cho tình ru lại mộng màu trăng
Gió ơi bao nỗi Mây chìm ẩn
Khắc khoải cung buồn mãi vọng sang!


Nguyên Thanh
27/12/2014

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

NHỚ


NHỚ

Chiều nay thấy nhớ em nhiều
Làm sao gặp được hỡi người tôi yêu
Tình xa cách trở muôn chiều
Bao nhiêu tình nhớ bấy nhiêu tình buồn

NGUYÊN THANH
5/12/2014



KHOẢNG LẶNG IM LÌM

Người ở nơi nào đến tận đâu ?
Có nghe trong gió tiếng thơ sầu
Bao ngày lặng lẽ đường quan tái
Khắc khoải cung đàn nhịp lạc nhau

Trông mãi trời xa lớp bụi hồng
Trăng vàng khuất bóng dỗi mùa đông
Ngõ sầu muôn nỗi vần thơ tím
Tuyết phủ đường xưa buốt cõi lòng

Trễ tràng nắng tắt phía đồi non
Bóng xế lam chiều mờ lối mòn
Vắn lặng vần thơ - hồn trăng nghẹn
Hoàng hôn xuống thấp rủ cành xoan

(Mưa phùn lất phất lạnh chân son)

KHÚC NIỆM TỪ
14.12.2014