NGHÌN TRÙNG XA XĂM
Nghe
tiếng vọng xa về rất khẻ
Giữa
trùng dương gió bạt mây ngàn
Như gọi
vào tiềm thức thu sang
Nghe rưng
rức điệu buồn lẻ bạn
Những
ngày qua ta quên gió nắng
Quên hẳn
mình kiếp gió đưa trăng
Đã chìm
sâu như giấc vĩnh hằng
Nên đành
để trăng buồn lẳng lặng
Ta sẽ về qua
vùng tuyết trắng
Cho tình
ru lại mộng màu trăng
Gió ơi
bao nỗi Mây chìm ẩn
Khắc
khoải cung buồn mãi vọng sang!
Nguyên
Thanh
27/12/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét