LẶNG LẺ THU BUỒN
Thời gian trôi
nhanh quá
Lặng lẻ và vô tình
Bỏ sau lưng tất cả
Giọt buồn xưa long
lanh
Trời vào thu trong
xanh
Nắng soi hồn nguyệt
thủy
Lời người muốn quên
đi
Nghe khô cằn sỏi đá
Ta đi trong nắng hạ
Mỗi bước đi càng xa
Tương lai là xa lạ
Phía sau biết nhạt
nhòa ?
Tình đời hoài mong
đợi
Ước mơ còn rong
chơi
Rồi chơi vơi một
tối
Sáng nay đã xa rồi
Gió vô tình thổi
lạnh
Dáng người xưa
trong tranh
Nhớ ai hồn thơ chạnh
Mong em vui - an
lành
Bốn năm sao ngắn
ngủi
Bốn năm bao buồn vui
Tình quay đi tức
tửi
Thôi cũng đành buông
xuôi
Ta nghe lòng sóng
dậy
Biết xa rồi từ đây
Hãy xem là kỷ niệm
Là hành trang kiếp
này
Mai về trong trời
muộn
Mai về khi hoàng
hôn
Vết xe bon dốc nhớ
Hạ qua... thu hững
hờ
Nắng hờn vai áo
mỏng
Mưa đọng dấu rêu
phong
Gió sầu trăng ngã
bóng
Vẫn giấu kín trong
lòng
Từ đây và trăm năm
Hồn ta chìm xa xăm
Ai về ngang lối cũ
Hạ trôi qua âm thầm
!
Nguyên Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét