Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014
LẶNG LẺ THU SẦU
Thời gian trôi
nhanh quá
Lặng lẻ và vô tình
Bỏ sau lưng tất cả
Giọt buồn xưa long
lanh
Trời vào thu trong
xanh
Sao tôi buồn thế
nhỉ
Một lời để từ ly
Nghe khô cằn sỏi đá
Tôi đi trong nắng
hạ
Mỗi bước đi càng xa
Tương lai là xa lạ
Phía sau biết nhạt
nhòa ?
Tình đời hoài mong
đợi
Ước mơ còn rong
chơi
Rồi chơi vơi một
tối
Sáng nay đã xa rồi
Gió vô tình thổi
lạnh
Dáng người xưa
trong tranh
Nhớ ai hồn thơ chạnh
Mong em vui - an
lành
Bốn năm sao ngắn
ngủi
Bốn năm bao buồn
vui
Tình quay đi tức
tửi
Thôi cũng đành buông
xuôi
Lúc nghe lòng sóng
dậy
Biết xa rồi từ đây
Hãy xem là kỷ niệm
Là hành trang kiếp
này
Mai về trong trời muộn
Mai về khi hoàng
hôn
Vết xe bon dốc nhớ
Hạ qua... thu hững
hờ
Nắng hờn vai áo
mỏng
Mưa đọng dấu rêu
phong
Gió sầu trăng ngã
bóng
Vẫn giấu kín trong
lòng
Từ đây và trăm năm
Hồn tôi chìm xa xăm
Ai về ngang lối cũ
Hạ trôi qua âm thầm
!
Nguyên Thanh
25/8/2014
NGỠ NGÀNG
Ai thương
bóng nắng xa xôi
Năm năm
tháng tháng bên đời đơn sơ
Một lần
gặp để ước mơ
Hằng đêm
trông ngóng tôn thờ tình ai
Ngày mai
ai biết ngày mai
Ngày mai
ai biết ...tình ai có còn?!
Em là con
gái lầu son
Dáng hoa
xuân chín chim non xổ lòng
Trăng
cũng thẹn, nhạn cũng mong
Bướm, ong
rũ cánh nghe lòng tương tư
Du phong
tuấn mã trầm tư
Em như
hoa tuyết hư hư chẳng màng
Còn ta
như nắng chiều hoang
Mà vươn
hoa tuyết ngỡ ngàng hôm qua
Đường xa vì
đoạn đường xa
Giận vai
gió nắng, hôm qua ướt đầm
Thế mà
lại mãi hoài mong
Để mong
để đợi cho lòng ngẩn ngơ
Ủ lòng
gửi mộng vào thơ
Bây giờ
thơ đã bơ vơ ngỏ về
Mai thôi
hẹn - đường chiều quê
Mưa bay
gió cát lối về hắc hiu
Cho nhiều
nhưng nhận bao nhiêu
Nên người
ta phụ bao nhiêu là buồn !
Nguyên
Thanh
25/8/2014
HỜN LÀM CHI
Giận mà chi, buồn mà chi
người đi lặng lẽ...!
bởi khúc sông ngân
đã vắng bóng cầu mây
Hờn làm gì
người biệt gió heo may
Cánh bườn trắng ngày xưa...
về bến lạ !
Trời không mưa
mà nghe lòng lạnh giá
Xin đừng vương,
cho hồn bớt phong ba
người giận hờn...
người ở cuối trời xa
nghe mưa tuyết
đang rơi trên đỉnh núi
Bước chân buồn rong ruổi !
ai vùi chôn mộng ước thuở ban đầu
Giờ còn đâu !
kỷ niềm đã chìm sâu
Đừng giận nữa ...
hãy vui bên trời ấy !
Rằng ở đây ... tiếng thu buồn vẫn vậy
Vẫn mong hoài bên ấy... mãi yên vui
Vẫn mong ai kỷ niệm ấy ngủ vùi
Để quên lãng...
một người trong ký ức !
Nguyễn Thanh
GIÓ HỜN
Đừng giận nữa em
Bởi anh chỉ là màn sương mỏng
một chút gió lùa thì đã hóa hư
không
Nửa đời trôi nhanh
tay vẫn trắng tay, hóa khứ nặng
còng
Một lời yêu... mãi nặng lòng...
khắc khoải !
Kiếp đời không mang lại
mơ ước đời thường cũng không thấy
tương lai
Những ngày mai... còn hai buổi dặm
dài
nắng sớm... mưa chiều... hoàng hôn
rông ruổi
Đời người là ngắn ngủi
cuối con đường cũng về cát bụi thôi
em !
Anh muốn nghe một lời
"yêu"
dù một thoáng ngắn nhất trong lòng
em
để sưởi ấm trái tim lạnh cô đơn
những đêm về trông đợi...!
Nếu em ngại lòng... xin đừng ngại
Vì tình yêu ... được thôi thúc bởi
con tim
Một lời thốt ra vó ngựa khó tìm
Đừng vội nói khi con tim không mách
bảo
Mặc anh lòng dong bão
Rồi tháng ngày cũng sẽ phôi phai...
Nguyên Thanh
Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014
THU MONG
THU MONG
Người cũ về xưa nhặt lá vàng
Gom từng chiếc lá đợi mùa sang
Trong cơn gió nhẹ chiều thu ấy
Lá đã màu phai rớt muộn màng
Viễn vọng Trăng chờ thương tản mạn
Hoài mong Nguyệt đợi nhớ miên man
Ngà vương khóm trúc chen vòm lá
Trầm mặt sao khuya lộng bóng bàng
NGUYÊN THANH
Người cũ về xưa nhặt lá vàng
Gom từng chiếc lá đợi mùa sang
Trong cơn gió nhẹ chiều thu ấy
Lá đã màu phai rớt muộn màng
Viễn vọng Trăng chờ thương tản mạn
Hoài mong Nguyệt đợi nhớ miên man
Ngà vương khóm trúc chen vòm lá
Trầm mặt sao khuya lộng bóng bàng
NGUYÊN THANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)