NGƯỜI ĐI
“Ra
đi là chấp nhận rồi
Năng
trưa ai biết mưa chiều ai hay!”
Mấy
lời nghe nặng đắng cay
Nghe
như tắt nắng nghe ray rức lòng
Hỏi
ai còn hiểu ta không
Gió
đông ta nhớ hạ trông tháng ngày
Bời
lòng ta nặng tình ai
bây
giờ người đã quay đi mất rồi
Tình
yêu đắng tựa men cay
Men
say ta ngủ tình say não lòng
Ông
trời cũng lại bất công
Ông
xui ta gặp cánh hồng quá cao
Nguyên
Thanh
NGƯỜI BUỒN
Âm
vang trong gió bao lời ấy
Tôi
ngỡ tình yêu mãi còn đầy
Đâu
hay hương nắng phai tình nhớ
Để
rồi tình tôi chết nào hay
Bâng
khuâng tôi nhớ mưa mùa ấy
Đứng
lặng mà nghe gió lạnh đầy
Yêu
em thương nhớ em nào biết
Nỗi
buồn về hiu hắt giờ đây
Đêm
nay nghe hắt hiu niềm nhớ
Tôi
về đường khuya quá âm thầm
Bao
nhiêu mơ ước đâu còn nữa
Chỉ
còn sầu dâng kín hồn tôi
Nguyên
Thanh
NGƯỜI SAY
Ta
uống cho say cho thật say
Say
cho nghiêng ngã đất nghiêng trời
Say
cho quên mất người trong mộng
Quên
mất ta rồi ta mới hay
Mây
đã ngừng trôi ở cuối trời
Gió
buồn không thổi hạ thôi rơi
Xa
xa cuối biển trời mây nước
Tháng
năm ta ngóng bóng xa vời
Ta
bận trải mình trong nắng hạ
Tình
xa xa lắm mộng càng xa
Ngã
bóng nghiêng sầu không tiếng gọi
Hồn
ta hoang vắng có chi bằng
Đêm
nay ta uống cho say thật
Để
quên cõi tạm mãi bâng khuâng
Đến
lúc càng say ta càng nhớ
Nhớ
em và nhớ kiếp phù vân
Nguyên
Thanh