HỒN TÔI
Một mảnh hồn rơi lạnh cả lòng
phương trời xa ấy có còn mong
nơi đây chiều xuống mây màu tím
những hạt nắng tàn rơi trên sông
Sương bay theo gió phai màu nắng
chở mãi mùa sang... gió ngỡ ngàng?
chiếc lá tình thơ trên dốc nhớ
nhẹ nhàng khe khẽ đợi chiều hoang
lá ấp đôi vần thơ ngày ấy
vần xây lối mộng vọng chiều nay
lá bay theo gió, thu hờn tủi
đọng buồn trên lá ấy một ngày!
mai không hẹn nữa theo ngày tháng
mỗi độ mùa sang có ngỡ ngàng
mắt biếc còn xanh vương màu tóc
vẫn hoài nét ngọc với thời gian
tôi ngắm hoàng hôn cũng chạnh lòng
còn đâu mơ ước để hoài mong
cầu cho người ấy, phương trời ấy
cuộc sống yên vui, tôi an lòng
tôi biết tình xưa đã lỡ rồi
lời thương thôi hết mặn vành môi
dẫu rằng tôi vẫn yêu người cũ
vô duyên không nợ cũng đành thôi
ai bảo rằng ai chẳng hiểu gì
thì thôi xin chớ bận lòng chi
coi như chẳng có mưa ngày ấy
gió thoảng qua mành, gió thoảng đi
rồi những hoàng hôn của cuộc đời
lối xa vắng lặng bóng chiều rơi
dẫu quên hay nhớ tình tôi đã
dĩ vãng mờ sương sẽ lấp vùi
tôi chúc cho em hạnh phúc hoài
tươi vui bên mộng ước tương lại
tôi còn đang mãi đường gió bụi
vẫn thầm nhung nhớ bóng hình ai !
Nguyên Thanh