TRÙNG DƯƠNG VÀ NỖI NHỚ
Anh thương em mái tóc dài óng ả
Anh yêu môi mộng nét duyên thề
Đã yêu rồi trong nỗi nhớ chiều quê
Anh thầm ước hai ta về chung lối
Gió từ xa biển thổi về bỗng lạnh
Ngắm trùng dương thấy mình quá mong manh
Ở trời xa anh gửi gió mây lành
Mang nỗi nhớ về em cho thật đủ
Em biết không mỗi mùa về tuyết phủ
Em của anh có lạnh lắm hay không
Nhớ về em tình được ấm trong lòng
Mình hai đứa ngồi kề nhau tâm sự!
Những ngày mai đời anh còn lữ thứ
Và em thì còn sự nghiệp công danh
Hai đứa mình mộng ước vẫn chưa thành
Còn thương nhớ... nhìn biển xa vời vợi...
Nguyên Thanh
NỖI NHỚ BÊN BỜ MƠ
Bên trời thơ biết người còn chờ đợi
Bóng trăng thề vời vợi rọi trùng khơi
Biển màu xanh hy vọng nhắc đôi lời
Bờ thương nhớ sẽ về nơi hẹn ước
Quê hương anh hằng ngày vững bước
Đường công danh phía trước còn dài
Em viễn xứ lo học tập miệt mài
Để thành đạt tương lai ngày sáng mãi
Em khắc ghi những mùa Đông tuyết phủ
Nhớ anh nhiều lời nhắc nhủ em thương
Nhớ từng vần thơ thắm đậm vấn vương
Nhớ và nhớ những gì anh hằng nói
Chiều nay mưa tuyết về se se lạnh
Tiếng thơ lòng anh vượt dặm trùng dương
Trên đường mai cắp sách đến trường
Em gắng học vì người thương đợi nhớ
KHUCNIEMTU
16/11/2013