Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

HAI ĐẦU ONLINE


HAI ĐẦU ONLINE 

- Bạn cứ nói mình nghe đây ạ !
Đấy là câu nói thường khi “nhỏ” thốt khi “bên kia” online. Và “bên kia” lại tiếp tục câu chuyện như thường ngày, công việc ở sở, giúp cha mẹ khi cần thiết, vì “bên kia” là con trai trong gia đình. Chị gái đã theo chồng xa. Cảnh nhà giờ cha mẹ đơn chiếc nên “bên kia” phải làm tất các việc.

Những khoảng giờ giấc gặp nhau là sau buổi làm việc sáng và cuối chiều ở cơ quan lẫn ở nhà. Thời gian hai bên đầu online rất ngắn, thoáng hiện thoáng mất, vì “nhỏ” còn bận học và ngoài giờ học phải phụ việc cơ sở của bố mẹ.
Những đoạn chuyện của “nhỏ” và “bên kia” thường đứt quãng
- xin phép, mình bận rồi nha !
- Ừ, bạn cứ làm việc đi nha !

Thời gian cứ trôi dần mãi, qua bao nhiêu ngày tháng tình bạn càng thân hơn, hai bên đầu online thường kể cho nghe chuyện vui buồn trong ngày, thường cho nhau biết ý niệm sống tốt đẹp và lành mạnh, “nhỏ” thì bộc trực tính tình thẳng băng như tường thành sừng sững, “bên kia” cũng tính cách trung trực tự hào nam nhi.

Một ngày trời đẹp nắng, vầng mây hồng bay bay lan tỏa hòa cùng màu trắng, xanh, vàng đang hiện diện trên vòm trời, hợp thành phối sắc như một bức tranh sơn thủy tuyệt vời. Hai bên đầu online tiếp tục câu chuyện:
- Bạn đang làm gì vậy bạn ơi ! Đang ở cơ quan hay về nhà rồi !
- Mình ở cơ quan ! Tranh thủ sau giờ làm việc vào thăm bạn tí ! Còn bạn ? Đang ở trường hay ở cơ sở bố mẹ ?
- Mình vừa làm bài tập xong, và đến phụ việc ở cơ sở bố mẹ . Công việc hôm nay của bạn có thành công không ?
- Thành công bạn ạ ! …
- Bên bạn giờ này là buổi trưa à ? Bên mình là buổi tối . Bạn ăn cơm trưa chưa ?
- Các bạn ở cơ quan đã đi ăn hết rồi, còn mình ở lại tìm thăm bạn tí, rồi mình sẽ đi ăn sau. Mình nhớ người ta quá, ngày nào không gặp là không làm được việc gì cả bạn à !
- Vậy, bạn gặp "người ta" của bạn chưa ? Mà "người ta" là ai vậy ? Mình biết tên được không ?
- Bao người hiểu chỉ có một người không hiểu ...
- Trời, trưa rồi, không lo đi ăn cơm với mọi người, ở đó mà còn hát với ca. Hi hi hi ... Thôi đi ăn cơm đi bạn, kẻo đói đấy, có hại cho dạ dày. Bạn đi đi nhé! Mình lại bận nữa rồi ! Xin phép nha ! – câu chuyện lại đứt quãng.

Rồi một chiều những tảng mây sắc màu khác nhau lan tỏa chồm tới gần, phủ lên nhau, trông giống như người bắt tay người một cách trìu mến thân thương. Chẳng mấy chốc làn mây xám rồi đen kịt kéo đến … ở “bên kia” công việc tạm xong :
- Bạn ơi ! Bạn đang làm gì ?
“Nhỏ” nhanh tay nhấn phím đáp lời :
- Mình phụ việc bố mẹ ở máy tính – mình đang thống kê … !
- Vậy bạn làm việc đi nhé ! Mình chờ bạn !
- À, mình thống kê xong rồi ! Bạn có cần nói gì không ? Bạn cứ nói đi, mình nghe ! Hi hi hi …
“Nhỏ” lại nghịch “bên kia” :
- Bạn ơi ! Mình hỏi thật bạn nha ! Hê hê hê …Bạn có một Topic thơ “NHỚ NGƯỜI XA” là gì vậy ? Mình muốn biết ! Hi hi hi … thắc mắc và hiếu kì mà ! Kể cho mình nghe với ! hi hi hi …
“Bên kia” im lặng vài giây, sau đó xuất hiện hàng chữ trên khung chát :
- Mình kể một lần câu chuyện thôi nha ! Bạn nghe xong thì hãy quên nó đi ! Đừng nhắc nữa nhé !
- Thì bạn kể đi mà ! Mình rất muốn nghe ! Hi hi hi …
Lại im lặng vài giây, rồi hàng chữ lại hiện lên liên tục, hình như “bên kia” sợ bị có người chen vào nửa chừng câu chuyện, làm đứt đi mạch tình sử bi đát lâm li:
- Hồi học Đại học, mình có quen một cô bạn học sau mình hai năm, chỉ tình cờ ngẫu nhiên gặp . Ngày ấy, là ngày học sinh phổ thông tốt nghiệp lên đường thi tuyển vào Đại học, mình và nhóm bạn trong Đội “Tiếp sức mùa thi”, hướng dẫn các bạn mới về chỗ ăn ở, và giải đáp mọi việc khi bạn mới không hiểu. Đang đứng đón tân sinh viên để hướng dẫn họ, thì có một cô gái hỏi về nơi trường thi, nhà trọ. Mình hướng dẫn tận tình, biết được tên cô gái ấy là Tuyền. Và ngày thi đến, rồi sau đấy là kết quả Tuyền trúng tuyển vào Đại học, mình vẫn thường giúp đỡ Tuyền nhiều mặt, ngày qua ngày tình thân thiết và buổi trưa hôm ấy, trong khi cơm nước xong, Tuyền nói tiếng yêu mình, dù rằng mình chưa kịp đáp lời, nhưng trong ánh mắt, mình đã thú nhận là cũng yêu Tuyền lắm. Thời gian tưởng như êm đềm lặng lẽ trôi, nhưng nào ngờ sóng gió bão bùng xô ngã lầu đài hạnh phúc của mình và Tuyền. Vì một việc đáng tiếc xảy ra, mà lỗi do mình vô tâm làm tổn thương Tuyền. Nên Tuyền bỏ ra đi, từ đấy không một tin tức gì cả, mình tám năm mòn mỏi đợi trông, tuyệt vọng. Đến bây giờ, tình yêu xưa đã tắt và có thể giờ này Tuyền đã là vợ là mẹ của người ta rồi.
- Mình hỏi thật bạn nha ! Bạn bảo là mòn mõi chờ chị Tuyền ngót tám năm trời, Nói vậy, nếu chị Tuyền trở về với bạn, thì bạn như thế nào ?
- Không bao giờ, Tuyền không trở lại đâu. Nếu có trở lại thì tình xưa đã chết, không còn nghĩa lí gì !
- Nhưng bạn đã chờ chị ấy gần mười năm mà, chứng tỏ bạn rất yêu chị ấy, chị ấy trở về là niềm hạnh phúc vô biên cho bạn.
- Không bao giờ bạn ạ ! Mình không thể nào tiếp nhận Tuyền trở về đâu!
- Nhưng nếu chị ấy cứ về, và ở ngay trong nhà bạn.
- Mình sẽ không còn gì nữa với cô ấy, vì mình đã quên cô ấy từ lâu.
“Nhỏ” la lên:
- Trời ! Như vậy bạn không phải là kẻ chung tình. Bạn kể rằng chị Tuyền là mối tình đầu của bạn. Mình nghe người lớn nói “Mối tình đầu khó quên” Nhưng sao bạn quên nhanh thế ! Bạn không đúng chút nào, không chung tình chung thủy gì hết trơn !
- Chuyện quá xưa rồi, người cũng đã đi rồi mà , thì nhớ làm gì !
- Trời ! Nhưng chủ đề thơ bạn là “NHỚ NGƯỜI XA” mà !
- Nhưng giờ mình chỉ nhớ kỉ niệm đẹp thôi, chứ không còn nhớ đến cô ấy nữa .
“Nhỏ” hạch sách một cách ngốc nghếch không tưởng:
- Trời ! Người tình đầu mà quên mất tiêu vậy à. Rồi người tình sau này cũng sẽ bị bạn quên khi bạn gặp một người tình sau sau và những sau sau nữa chứ ! Hết biết bạn luôn.
Rồi “Nhỏ” bận việc, câu chuyện lại bị gián đoạn trong giây lát. Nhưng vì “nhỏ lại liên tục bận việc, câu chuyện phải ngừng hôm nay.
- Bạn ơi, mình bận việc rồi. Xin phép bạn nha, chúc bạn vui, khỏe, và luôn thành công nha ! Mình out đây !

Hôm sau, ngày nghỉ “bên kia” nên vào tìm “nhỏ” trò chuyện. Vẫn những câu hỏi thăm quan tâm thường ngày :
- Bạn đang làm gì ?
- Bạn đang ở cơ quan hay ở nhà ? Công việc hôm nay có thuận lợi không ?
- Thuận lợi bạn à !
- Bạn thả thơ đi ! Thơ bạn làm cảm động lòng người đấy ! Vì trong lời thơ là nỗi nhớ mong chờ đợi NGƯỜI XƯA. Hi hi hi …
- Ừ, mối tình đầu làm sao quên được, mình nhớ mãi mà.
- Bạn chung thủy như vậy là tốt lắm. Nhưng bạn ngỏ lời yêu NGƯỜI NAY thì rối đấy, cùng lúc yêu hai người ! Ối trời !
- Không bạn à, mình chỉ nhớ mối tình đầu thôi, chứ giờ còn gì mà yêu người xưa nữa.
- Trời, có yêu mới nhớ, còn yêu mới nhớ ! Bạn nói tào lao tùm lum quá đi !
- Mình nói thật mà, giờ chỉ yêu có một người hiện tại mà thôi ! Nhưng kỉ niệm xưa với người cũ vẫn nhớ !
- Ối trời, Trong tâm tưởng bạn luôn nhớ NGƯỜI XƯA . Nếu nhớ như vậy thì NGƯỜI XƯA về sum hợp, bạn nên mừng vui đón nhận. Chứ bạn nhớ NGƯỜI XƯA mà cứ ngỏ lời yêu NGƯỜI NAY, có bất công với NGƯỜI NAY lắm không ? Bạn nói sàm sàm quá đi ! Hê hê hê …. Mình bận việc rồi ! Chúc bạn luôn vui nha ! Xin phép out ạ.
Tức khắc “nhỏ” out vội , vì bận việc gấp, trong khi đèn nick “bên kia” còn thắp sáng. Lời văng văng vẳng của “nhỏ” vẫn còn âm vang và hiện rõ dần trong khung chát của “bên kia”… Ngoài trời ánh nắng vàng tắt từ lâu, từng mảng mây xám ùn ùn kéo nhau bay đi, hơi lạnh chùng xuống, từng hạt mưa lác đác rơi rơi … Từ máy thu thanh phát ra tiếng hát của Đan Nguyên với bản nhạc"Một Ngày Không Có Em” của tác giả Y Vân :
- Một ngày không có em
Là lòng anh tan nát
Cả trời mây u ám
Thời gian vẫn âm thầm

Một ngày không có em
Tuổi hồng thành vô nghĩa
Tình chờ còn chưa mất
Tình yêu đã tan tành
Tan tành tựa sương khói chiều hoang.....

Khi lời nhạc cuối của ca sĩ Đan Nguyên vừa dứt thì "bên kia" lại hát nho nhỏ:
- Bao người hiểu chỉ có một người không hiểu ...

THANH TRÚC
19.8.2011
  
 BÊN KIA ĐẦU ONLINE
Sau khi em từ biệt vội vã, đèn nick bên em đã tắt…, tôi ngồi lặng thinh mà nhìn vào khung chát, những suy nghĩ vu vơ… thời gian lặng lẽ trôi. Ngoài trời đang đổ mưa, những tia nắng chiều đã tắt đi lúc nào không biết, tiếng gió rít đều đều, tiếng mưa… từng cơn… từng cơn rào rào vào cửa sổ… Tiếng hát của một nghệ sĩ mà tôi quen nghe phát ra từ máy thu thanh “…Một ngày không có em, tuổi hồng thành vô nghĩa, tình chờ còn chưa mất, tình yêu đã tan tành, tan tành tựa như sương khối chiều hoang…” từng lời… từng lời ca đã xoáy vào tôi … như từng đợt sóng biển dậy lên trong lòng… Hơn thế nữa là em cứ hỏi người con gái tôi đang ngỏ lời yêu là ai ... làm lòng tôi se thắt lại, tim tôi lại trổi lên tiếng hát "Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…"
Em nói đúng! Tôi đã từng yêu và đã từng tan vỡ tình đầu, từng đau khổ tiếc nuối nhớ thương người cũ, những bước chân đường xa đã bám bụi phong trần, tuổi đời ngao ngán…Còn người con gái tôi muốn ngỏ lời yêu từ bấy lâu nay thì vô tư trong sáng, chưa lần suy tư, chưa đọng chút u buồn, chưa từng đón nhận một lời tỏ tình nào từ người khác phái…trái tim chưa từng rung đọng, thổn thức bởi tình yêu… Bây giờ tôi ngỏ lời Yêu em!... Có công bằng với em không?!
Đêm dần về khuya, không gian càng tĩnh mịch, mưa đã ngưng rớt hạt từ lúc  nào tôi không hay… Em còn trở lại không… tôi còn gặp em nữa không… nếu có gặp tôi sẽ nói gì với em… còn lời nào để nói nữa không…! Tôi luôn tự hỏi mình như vậy… trong lòng tôi ngổn ngang những suy tư …
Tôi và em gặp nhau từ bao giờ, đã qua bao nhiêu ngày tháng nhỉ, hai bên đầu online đã kết nối từ lúc nào, đã nói với nhau những gì… hình như tôi đã quên… tôi không còn nhớ… Nhưng trong lòng tôi, trong trái tim tôi đã tồn tại trọn vẹn hình ảnh của một người con gái, có tâm hồn phong phú, một tấm lòng rộng mở yêu thương người… luôn quan tâm lo lắng và dõi mắt theo tôi từng bước đi…Bây giờ tôi muốn xóa đi hình ành ấy cũng không sao xóa được …
Từng tản lá trên cành cây bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn rớt tí tách từng hạt nước, không biết có phải giọt nước mưa chiều còn đọng lại… một giọt sương thu rớt nhẹ lúc tàn đêm… hay một giọt buồn đã rơi vào trong lòng tôi đắng chát thấm sâu vào tân đáy tim …
Tôi hát nho nhỏ chỉ đủ cho mình nghe:
-   Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…
  
Nguyên Thanh
21/8/2011


NỖI NIỀM

Một tia nắng rọi xuyên qua lớp kính cửa sổ và thấu qua lớp  mành mành chiếu vào phòng… đêm đã tàn…trời sáng… Thời gian vô tình vụt cái đã hết đêm rồi… một đêm trôi nhanh không đủ cho tôi chìm trong suy tư, thổn thức trong tuyệt vọng, nuối tiếc những ngày vui bên nhau mà tôi vừa đánh mất, tôi giận mình sao không tự thấy mình rõ hơn một chút… để bây giờ đâu phải ngỡ ngàng trước tình em…!
Hôm nay, tôi vẫn phải đi làm mặc dù muộn hơn những ngày thường, nhưng công việc và trách nhiệm đã thôi thúc tôi phải lên đường, từ giã mẹ tôi ra xe, mẹ gọi lại và bảo:
-         Suốt đêm con không ngủ, nếu cảm thấy mệt, con hãy ở nhà nghỉ một ngày rồi mai hãy đi.
Mẹ đã nhìn thấy sự mệt mỏi lộ trên khuôn mặt tôi nên mẹ lo lắng, tôi quay lại cười và trấn an mẹ
-         không sao, con khỏe mẹ ạ! vã lại công việc cần con hôm nay.
-         Ừ! Con khỏe thì cứ đi, mẹ vừa pha café, con vào uống một ngụm cho ấm rồi hãy đi
Nghe lời mẹ tôi vào và uống ly café nóng mẹ tôi mới pha, phải chăng trong ly café nóng có chứa lời của mẹ tôi, tôi cảm thấy ấm và mạnh lên, Tôi nhìn mẹ cười để mẹ vui và không lo lắng gì ở tôi.
     -   Cảm ơn mẹ, con đi đây!
Tôi ngồi lên xe nổ máy và chiếc xe như đã quen đường, nó bon bon theo hướng cũ… mắt tôi nhìn thẳng về phía trước, tay tôi điều khiển xe như một phản xạ tự nhiên, tránh chướng ngại và hướng thẳng về phía trước … mặt trời đã lên cao, nắng hạ đã bắt đầu nóng lên, từng làn gió nhẹ thổi, đã làm cho từng giọt sương đêm qua còn đọng lại những giọt hiếm hoi trên ngọn cỏ ven đường từ từ tan biến, thay vào đó là lớp bụi đường phủ kín như thường ngày … cứ như thế ngày này và những ngày khác, tôi bâng khuâng thầm nghĩ đời người cũng lẩn quẩn như vậy! Sáng đi sương sớm lạnh vai và khi về thì hoàng hôn đã xuống, đã bao năm qua rồi … vẫn buồn như xưa… Tôi miên man suy nghĩ suốt quãng đường dài. Gần đến công sở, ngang qua những con đường cũ, khu thương mại, người và xe đi lại đông đúc vào buổi sáng thường ngày, mỗi khi tôi ngang qua đây sớm hơn tôi thường ghé lại một quán ăn uống gì đó lót dạ, hôm nay tôi đã trễ hơn mọi ngày nên vào thẳng nơi làm việc.
Tôi kéo tấm mành che khuất kính cửa ra vào và khóa trái cử lại, ngồi xuống ghế hít một hơi thật sâu… thật đầy và nhả ra từ từ cho đến giọt không khí cuối cùng trong phổi, trong bụng… như để trúc hết mọi u buồn trong đêm qua, để tỉnh và minh mẫn mà bắt đầu một ngày làm việc mới, công việc đang chờ tôi .
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo dài nhiều đợt tôi không buồn nghe, hình như tôi chưa sẵn sàng tiếp xúc với bất kỳ ai trong lúc này, sau mấy lượt reo như vậy chiếc máy điện thoại trên bàn làm việc của tôi im lặng… máy di động lại reo lên, tôi vẫn đễ yên chẳng buồn xem ai gọi.
Tiểng gõ cửa, các bạn đồng nghiệp đến và chúng tôi đến phòng họp để thảo luận về công việc mới sắp phải làm, sau hơn hai giờ làm việc tôi trở về phòng mình, ngồi xuống thở phào như nhẹ người vì công việc vẫn thuận lợi, bằng chứng là tôi vừa điều khiển thành công một cuộc thảo luận, tranh luận nghiêm túc đi đến những điểm chung mà chúng tôi dựa trên những cơ sở khoa học mà thống nhất, không nhượng bộ bất ký một cảm tính nào, đó là điều mà chúng tôi luôn tôn trọng.
Áp lực và trách nhiệm đối với công việc đã làm cho tôi tạm quên vết sướt đau nhói trong tim đêm qua được vài giờ, bây giờ áp lực công việc đã giảm, tâm tư ấy lại quay về khuấy đọng trong tôi, bao nhiêu ngày tháng quen nhau, bao nhiêu kỷ niệm và hoài vọng phút chốc đã tan tành, còn bao lâu nữa tôi mới quên được … và có lẽ tôi sẽ quên được em sau một thời gian nữa như tôi đã từng quên…đời người đủ thời gian để được mấy lần quên như vậy nhỉ!  Tôi không dám nghĩ rằng mình còn đủ thời gian trong đời để quên…!
Đột nhiên tôi thèm đứng trên bãi biển để ngắm ngắm hoàng hôn, ung dung mà bước để  từng dấu chân in trên cát… một lượn sóng tràn vào, trong phút chốc những dấu vết ấy tan biến đi… tôi muốn nhìn xa… thật xa hướng ra biển nơi hoàng hôn đang xuống, để tận mắt chứng kiến những tia sáng xuyên qua những đám mây yếu dần, mặt biển phẳng lặng màu hồng…  xin đừng ai khuấy động không gian trong lúc này… xin hãy cho thời gian đọng lại trong phút giây… để cho tôi được nhìn thấy một chiếc thuyền buồm từ xa xa đang hướng về nơi tôi đang đứng…trên boong như có dáng một người con gái rất quen, nàng đang đưa tay vẫy như nói với tôi rằng “hãy chờ em… thuyền sắp cặp bến rồi”… màu hồng trên biển phẳng lặng dần biến thành một màu tối u buồn và chiếc thuyền ấy không còn nhìn thấy nữa…
Tiếng gõ cửa làm tôi bừng tỉnh
-         Mời vào
Một bạn đồng nghiệp bước vào
-         Mẹ anh đang đợi ở phòng khách
Tôi vô cùng ngạc nhiên, vì mẹ tôi sao lại đến đây tìm, tôi vội chạy xuống phòng khách, đúng là mẹ
-         Mẹ!
-         À! Mẹ đến từ sớm, biết con có làm việc nên mẹ không vội gọi mà chờ đến hết giờ
-         Có chuyện quan trọng mẹ mới tìm con tận đây, sao mẹ không gọi điện cho con?
-         Mẹ gọi cho con nhiều cuộc, nhưng không nghe con trả lời nên mẹ lo mới đến tìm xem con có đến nơi làm việc không…
 Lỗi của con mẹ ạ! Xin lỗi mẹ con vô tình không nghe điện để mẹ lo lắng và đi đường xa đến đây, lại chờ con hết buổi rồi.
Mẹ luôn dõi mắt theo tôi, mẹ luôn nhìn thấy tâm tư của tôi lộ ra từ sắc thái và ánh mắt, một chút vô tình của tôi đã làm cho mẹ lo lắng, đường xa đến tìm, tình thương của mẹ đã an ủi động viên và đã tạo cho tôi thêm sức mạnh để đối mặt và vượt qua những khó khăn trong cuộc đời.
Ánh mắt ấy sẽ luôn dõi theo tôi ở mọi lúc mọi nơi, lúc tôi buồn, vui, tôi đau khổ hay tôi đang hạnh phúc … ánh mắt của mẹ sẽ không bao giờ tắt.

Ngọc Duy Thanh
8/2011
  
ĐIỆP KHÚC BUỒN
Ngày dần trôi, không còn nhìn thấy đèn bên em bật sáng, như hai cánh cửa số của hai nhà đối diện, từng mở mãi đến nữa đêm… nay đã một lần khép lại … và từ ấy như khóa chặt bên trong.
Chiều nay tôi về sớm hơn mọi khi, anh nắng còn chiếu vàng, bát bộ vào khu vườn nhà mình qua những gốc cây to già cỗi… ngồi xuống một gốc cây nơi có gió chiều, có ánh nắng thu vàng xuyên qua từng kẻ lá, thình thoảng một chiếc lá rơi… một làn gió nhẹ lành lạnh, những giọt mưa cuối thu đã không còn thấy từ lúc nào không nhớ… tiết đông đã về, bên em chắc nhiều tuyết rơi… em ra sao rồi, cơn bệnh đang hoành hành, em khỏe lại chưa, em đang làm gì, tâm trạng em vui hay buồn?…tôi…không biết, không hay… lòng như se lại, một chút ngậm ngùi…thương em quá.
-         Mình không còn gặp nữa sao?
Một sự kết thúc lặng lẽ … tẻ nhạt buồn hiu. Đã bao lâu rồi tôi luôn trông tin…chờ đợi và nhận lấy một sự lặng tâm, rồi đây tất cả chỉ còn là kỷ niệm, sẽ lùi dần vào lãng quên…  Em còn nhớ không?  tôi thì kỷ niệm này sẽ chiếm lấy và sẽ luôn hiện về sóng động mãi trong trái tim và tâm hồn. Biết rằng, hợp nào rồi cũng tan, vui bao lâu cũng tàn, tình nào không trái ngang, yêu nào không bẻ bàng… song không ai muốn chấp nhận điều ấy…
            Tình yêu ơi đã mất thật rồi sao
            Em còn nhớ mình hẹn nhau ngày ấy
            Một chút xa cố với tay nắm lại
            Ước mơ sao mình được gặp nhau hoài!
Sự chờ đợi buồn và nỗi thất vọng lớn dần đã làm cho tâm hồn héo úa như từng chiếc lá giữa mùa thu… chiếc lá ấy cuối cùng cũng rơi nhẹ xuống hồ theo dòng chảy mất hút theo bóng thời gian …
Tình yêu đến như dòng suối ngọt êm dịu, nhẹ nhàng, sâu lắng; có lúc nó cũng dâng lên cuồn cuộn trong tim …rồi ấp ủ bao mộng đẹp chìm đấm trong hạnh phúc khi yêu và được yêu.. tình yêu cũng mang đến cho tâm hồn những bơ vơ lạc loài…
Ánh nắng chiều đã khuất dần dưới rặng cây, tiếng chim muôn ríu rít gọi nhau về … trời tối dần, vài tiếng kêu của một con chim về muộn nghe trầm trầm… nó tìm bạn? hay những tiếng thở than …! tôi không hiểu được ngôn ngử của chim, nhưng tôi cảm nhận bên cạnh bao nhiêu tổ chim khác rất ấm cúng vẫn còn một con chim về muộn đơn lẻ ấy qua tiếng kêu buồn…
Ngọc Duy thanh



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét